CHƯƠNG II: EMILY ĐỐI MẶT VỚI VIỆC TÌM NƠI Ở

 Rạng sáng hôm sau, Emily đến nơi.

Cô nhờ bác lái xe đem về một mẩu thư được gói ghém cẩn thận, viết rằng cô đã đến nơi an toàn. Nơi Emily đặt chân đến là một cửa hàng hoa ở cuối con đường đến quảng trường Annecy của Ingary. Dù chỉ đứng nhìn từ xa nhưng cô cũng cảm thấy thật choáng ngợp, người người lướt qua cô, cười đùa, hò hét ồn ào và nhộn nhịp, Emily đoán hôm nay là ngày họ ăn mừng mùa thu hoạch. Giờ thì cô có thể hình dung ra tình hình có thể sẽ rất tệ, hầu hết các căn trọ cho thuê đều nằm xung quanh quảng trường, cô phải vượt qua biển người này.


Emily chỉnh trang lại chiếc đầm dài cô đang mang, quấn gọn chiếc khăn choàng, cố gắng đi nép sát vào những ngôi nhà, cô không muốn bị một cái cù chỏ thọc từ phía sau hay nghẹt thở đến ngất. Emily bước vào cửa hàng để mua cho mình món bánh để ăn lót dạ.

- Lấy giúp tôi chiếc bánh nhỏ này nhé, cảm ơn! - Emily nói với người bán bánh.

Người ấy nhìn cô với vẻ đầy ngạc nhiên.

- Bạn đến từ nơi khác à? Hôm nay mọi người đang tổ chức ăn mừng mùa thu hoạch nên sẽ rất khó khăn tìm nơi trọ đấy. - Cô ấy vừa nói vừa nhanh tay gói chiếc bánh lại cho Emily.

Emily xách chiếc hộp hành lý, thêm một chiếc khăn choàng và chiếc mũ cói, người bản địa nhìn chắc chắn biết cô là người mới đến.

- Ồ, sẽ không sao đâu, cảm ơn nhé, - Cô không quen với việc nói chuyện với người lạ, trông Emily như chuột bị mèo dọa vậy. - Emily nói.

- Nếu gặp khó khăn quay lại tìm tôi nhé, một ngày tốt lành.

Emily mỉm cười và nói lời cảm ơn với người bán bánh. Cô bước ra khỏi cửa hàng và nuốt trọn chiếc bánh nhanh chóng, cô muốn tìm được căn trọ trước khi ngất xỉu vì mệt.


Khi gần đến quảng trường, đám đông thanh niên cả trai lẫn gái đứng tụ lại một góc bên con hẻm. Các chàng trai khoác lên những tấm áo khoác màu nâu với trang sức mà ngày thường chẳng mơ được mặc. Với các cô gái, họ mặc những bộ cánh lộng lẫy được may bằng lụa cotton với viền cổ áo sâu và chiết ôm ở eo, trông họ cứ như nàng công chúa. Các chàng trai thì sấn tới, gào thét và gây sự chú ý bắt chuyện với các cô gái. Đây cũng là cách mà các cặp đôi tìm thấy tình yêu của đời mình trong mùa lễ hội.


Chuyện này rất bình thường ở các mùa lễ hội nhưng với Emily, cô phát chán và khiếp sợ điều này. Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì một chàng trai trẻ mặc chiếc áo ghi lê cam với cánh áo sơ mi xếp ly dài hướng đến nhìn Emily với đôi mắt chăm chăm thì cô bắt đầu thấy sợ hãi, chàng trai này đang bước đến bắt chuyện với cô.

- Xin chào, đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như thế chứ, cô ổn không? Trông cô đến từ thành phố khác nhỉ? - Anh ta vừa nói vừa nở nụ cười.


Vẻ mặt anh ta khiến Emily cảm thấy vô cùng khó chịu và bất an. Anh ta là một người trông rất hào nhoáng, gương mặt góc cạnh - chiếc mũi cao và đôi mắt khi cười làm cô nghĩ đến những điều không hề tốt đẹp. Bộ trang phục của anh ta khác lạ hơn so với mọi người ở đây, khác với những chàng trai ở quảng trường, họ khoác lên bộ vest đen và trang sức thì ở anh ta là chiếc ghi lê cam cùng sơ mi cách điệu lỏng nút mà mọi người thường nói nó quá nữ tính và chiếc quần ôm eo càng thể hiện rõ lên dáng người anh ta rất mảnh khảnh.

- Ồ, cảm ơn anh nhưng rất tiếc rằng tôi phải đến nhà dì tôi lúc này.

- Đừng lo, trông tôi rất ổn chứ nhỉ? Tôi có thể mạn phép đi cùng cô đến đó không? Ingary có rất nhiều nơi để thưởng thức đấy.

- Không không, tôi...tôi xin lỗi anh, thời điểm này không đúng, cảm ơn anh.


Dù biết anh ta có ý tốt hay không nhưng Emily vẫn cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.

Cô vội lướt qua anh ta và đi thật nhanh để bình tĩnh hơn. Anh ta còn xịt nước hoa nữa, mùi xạ hương trầm bám theo cô, điều này khó mà quên được.


Đi hết được con đường với tâm trạng hỗn loạn, Emily chợt nhận ra cô đã đi tới đường Highth, nơi này có rất nhiều tòa nhà cổ được cho thuê rất đẹp. Cô ngắm nghía một lúc lâu thì quyết định vào tòa nhà đề bảng là Vườn hoa của kẻ lầm lỡ.

- Ngày mới tốt lành, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô? -ông chủ hỏi Emily.

- Xin chào, tôi muốn thuê một căn phòng.

- Ồ, cô gái, cô thuê phòng đơn nhỉ?

- Vâng, đúng vậy.

- Thật đáng tiếc, số lượng thương nhân đổ về ngày thu hoạch rất đông nên chúng tôi chỉ còn phòng cho hai người.

Ông chủ khách sạn nói với cô trong khi đôi tay của ông thanh thoát cắm những cành hoa oải hương vào bình.

- Ồ, vâng, thật đáng tiếc, cảm ơn ngài.

- Nếu cô muốn thuê một căn phòng nhỏ thì hãy đến tiệm bánh ở đường The Est có thể giúp cô phần nào đấy. -ông chủ tốt bụng nhìn cô nói.

Cô không thể che dấu nổi gương mặt vô cùng tiếc nuối dưới chiếc mũ, cô lẩm bẩm với chính bản thân rằng thật tốt khi ở đây ông ấy có thể giúp cô tìm được nơi ở nhưng cô cũng khó mà chắn chắn được liệu nơi đó còn chỗ không. Cuối cùng, Emily vẫn cảm ơn ông chủ khách sạn rất nhiều và rời đi.


Bây giờ, nếu cô quay trở lại con đường khi nãy thì khả năng cao rằng cô sẽ gặp lại anh chàng mặc áo gile cam ấy nhưng tốt hơn Emily nên không để ý đến thế, và điều đó khiến cô trông thật ngốc nghếch. Và cảm giác ấy khiến cô mệt mỏi hơn.

Emily đi về phía đường The Est để đến cửa hàng bánh, khi đi được đôi chút thì một cô gái với chiếc đầm thêu vàng nhạt bất ngờ đứng trước mặt cô.

- Ồ, thật khó tin được đấy. Chúng ta lại gặp nhau này.

Emily giật mình nhìn cô gái trước mặt, một cô gái đang đội hoa trên mái tóc nâu óng ả đấy trông thật dịu dàng, chính là kiểu người chỉ cần nhìn bạn đã cảm thấy cuộc sống này có phần dễ chịu hơn.

- Tôi không chắc lắm nhưng tôi đoán cô là người bán bánh ở cửa hàng khi nãy, - Emily nhìn cô gái với vẻ ngoài thắc mắc.

- Tôi đã thay đổi bộ trang phục để tham dự lễ hội, nhìn có vẻ khác nhỉ! Nào, chúng ta giới thiệu lại nhé! Tôi là Annie, Annie Wilson, - cô gái nói.

Chà, xem nào, Emily sẽ có một cô bạn mới ngay khi vừa đặt chân đến vùng đất mới ư, Annie rất niềm nở khi gặp Emily, còn Emily thận trọng đáp lại lời giới thiệu của Annie sau khi cô tháo bỏ chiếc mũ xuống.

- Chào Annie, rất vui được gặp lại, tôi là Emily.

Comments

Popular Posts