CHƯƠNG I: Ingary

Emily đang ở Ingary, ở cái xứ này mà mà nói thì chính là vùng đất của những cảm hứng sáng tác, có thể vì nơi đây là một vùng đất màu mỡ ấp áp hệt như trong truyện cổ tích ngày xưa bạn từng được nghe kể hay cách đây trăm năm có một câu chuyện tình yêu được mọi người kể cho con cháu mình. Thực ra, với Emily có hai điều rất tuyệt vời để nói về vùng đất này, chính là tính cách con người và thiên nhiên.


Emily Charlotte là con cả trong gia đình có một người em gái, cô vốn sinh ra ở Adelboden, nơi cách Ingary hơn một ngày đi xe. Nhưng bạn biết đấy, khi được sinh ra trong gia đình bạn là con cả thì bạn sẽ là đứa đầu tiên nếm mùi thất bại khi bước ra khỏi gia đình. Vì thế nên, để thõa sức ngắm nhìn thế giới, Emily đã chọn Ingary.

Vài tháng trước khi đi đến Ingary, Emily còn dành cả một tuần để dõi theo công việc của nông trại vào dịp thu hoạch cam, sau đó ghi chú rất cẩn thận vào cuốn sổ tay. Emily vốn thích học, cô đọc nhiều sách và sớm nhận ra khi còn quá nhỏ và cơ hội mọi người tin vào khả năng của cô ít đến nhường nào. Việc phải đưa ra quyết định quá sớm khiến cô phải rất đắn đo vì phải chịu cả trách nghiệm sau này và cả đứa em của cô. Mẹ Emily - bà Serena nói:

- Mẹ tin là hai đứa con đã đủ lớn để đưa ra quyết định cho chính mình rồi nên bây giờ các con hãy nói cho mẹ nghe về tương lai của mình đi và đó cũng là cách để duy trì cửa hàng trong thời điểm kinh tế và sức mua của mọi người đều giảm thế này. Trước hết là Catherine, mẹ biết con vẫn chưa đủ tuổi để đi làm và còn cả việc học nữa, vì thế nên con có muốn tiếp tục đi học chứ?

Catherine là đứa út trong nhà, con bé nhìn bà Serena với gương mặt ủ rũ, Emily tin con bé sẽ có quyết định cho bản thân, hơn hết cô nghĩ Catherine vẫn nên đi học.

- Mẹ, con muốn tiếp tục được đi học và phụ giúp cửa hàng, - Catherine nói.

- Tốt thôi Catherine, mẹ sẽ cố gắng sắp xếp lịch học và sẽ dạy cho con cách làm vài món bánh trong vài ngày tới. 

- Vâng, cảm ơn mẹ, - Con bé nói với một giọng điệu không mấy vui mừng cho cam.

Thú thật vào thời điểm này thì Catherine vẫn không quá bướng bỉnh như thường ngày.

- Vậy thì, Emily con nghĩ thế nào?

Là chị cả, cô cũng đang trong quá trình học nhưng cuối cấp nên suốt thời gian lắng nghe, Emily tin chắc mẹ cô đã tính toán mọi chuyện đúng như cần thiết. Catherine sẽ vẫn ở lại nhà nhưng còn cô, có thể bà Serena đưa cô đến một nơi để gặp một anh chàng nào đó tay nghề giỏi hay cháu trai ngài Tử tước Darcy với sự hỗ trợ để có địa vị xã hội thuận lợi và kinh tế ổn định và sau này sống hạnh phúc. Nhưng Emily không muốn cơ hội của cô rơi vào tay một ai khác: 

Catherine vẫn có thể đi học và tiếp tục phụ giúp cửa hàng nhưng khoản tiền học của con quá lớn, con nghĩ mình sẽ nghỉ một năm khi mọi thứ tốt hơn bây giờ, con sẽ quay trở lại, - Emily tin mẹ sẽ chấp nhận ý kiến của cô.

- Con yêu, con định sẽ đi một nơi nào khác sao? Và con sẽ làm gì trong khoảng thời gian ấy, mẹ biết con muốn khám phá mọi thứ nhưng nếu con đồng ý đi đến nhà cô Diana Walker, con biết đấy, cô ấy có vài cửa hàng và trại rượu ở Manarola, khi con được cô ấy chấp nhận, tương lai của con sẽ bừng nở, - Bà Serena khuyên nhủ cô.

Điều này có vẻ ổn, miễn sao cô có thể vừa học và giúp đỡ mẹ trong khoảng thời gian này, nhưng phía Bắc của Manarola là Ingary và cô muốn được tìm hiểu về Ingary hơn, cô nói:

- Vâng, con rất biết ơn điều này. Cô Diana là một người rất tốt bụng. Nhưng con có thể sống ở Ingary không, thưa mẹ? Thi thoảng con sẽ đem vài nguyên liệu từ Ingary về cho cửa hàng. 

- Một chút táo từ Ingary rất tuyệt, mẹ nghĩ nó ổn. Khi đến đó hãy làm những gì con muốn.

Bà Serena có chút vui vẻ sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện. 

Ngày hôm sau, cô sắp xếp quần áo vào hộp hành lý, Emily không đem quá nhiều đồ nhưng lại đem rất nhiều sách, sắp xếp xong cô quàng chiếc khăn lông trắng và đi đến cửa hàng bánh để nói chuyện với Catherine.

Catherine đang ghi chú lại các công thức làm bánh vào quyển sổ nhỏ, tính cách này của con bé rất giống Emily, cô không dám làm phiền con bé nên chỉ đứng nhìn từ xa đến khi Catherine cảm nhận được gì đó khác thường thì Emily mới đi đến và cười với con bé:

- Chị có thể nói chuyện với em vào lúc này được không? - Emily nhẹ nhàng nói.

- Đợi em làm một chút bánh nhé! - Catherine đi vào căn bếp chuẩn bị. 

Emily ngồi xuống chiếc ghế trước cửa hàng, đây là nơi mà cô và Catherine hay ngồi ăn bánh khi còn nhỏ, Catherine đưa cho Emily chiếc bánh Carac phủ mật ong, ngửi mùi bánh thơm ngậy khiến cô nuối tiếc không muốn rời đi. Emily biết con bé không hẳn hài lòng với quyết định của mình: 

- Chị tin em sẽ ổn thôi, việc học ở trường không quá nặng vào thời điểm này lắm đâu và mỗi tháng chị sẽ về và mang vài nhành hoa hồng cho em nhé. 

- Chị Emily, có thể em sẽ thừa hưởng cửa hàng bánh này nên điều đó cũng rất áp lực với em nhưng chị sẽ đến Ingary, một nơi xa lạ và đường đi đến đó cũng không mấy an toàn.

- Em biết không, chị đã rất đắn đo trước khi ra quyết định của mình, chị muốn ở lại nhưng cũng rất muốn rời đi, chị không muốn cuộc đời mình phải rẽ sang một con đường khác và đích đến là một người đàn ông xa lạ đâu, em biết đấy. - Emily nói.

- À, chị ăn bánh đi đã, em tôn trọng quyết định của chị, em biết sẽ có cơ hội học làm bánh nhiều hơn và học hỏi tay nghề từ mẹ nhưng chị biết không, cửa hàng của chúng ta đã tồn tại quá lâu nhưng những món bánh cũ không hề đổi mới làm cho khách hàng của chúng ta ngày càng chán nản. Ban đêm, em đọc sách và tự làm món bánh mới nhưng nó không hề dễ dàng.

Đôi mắt có quầng thâm khác với mọi ngày đã nói lên điều đó, Catherine rất nỗ lực để làm tốt công việc của mình, Emily rất tự hào về người em của mình, con bé thông minh và không chịu đựng việc bị kẹt mãi trong cái lồng, Catherine thoát ra theo cách của con bé, sau cùng cô chỉ chúc con bé thật hạnh phúc. 

Sáng hôm sau, Emily rạng rỡ lên đường đi đến Ingary trong tâm thế rất vui mừng.



Comments

Popular Posts